The Leap of Faith

(Vietnamese caption below)

"I said are you ready to jump?"
"And I said what?"
"I'm glad you did, you think before making decision"
"Yeah, let's do it"

7:30am in the morning. The alarm went off. No school today, no appointments today. Just some couple exercises, some readings or maybe I will study for a bit. I should sleep more, it is pleasing.

I remembered I went to bed early yesterday, at around 11pm, so strange. 8 hours of sleep, that what I needed, short pleasure is not what I need. I turned off the alarm and started my day.

I needed my iPad to do the exercises as I was having a combat training. 11% battery. It should not be enough to last for 10 minutes. I put the charger on, set a timer for 15 minutes. Now I can watch some videos during the meantime. Tiktok seems interesting and fun. I opened Youtube and watch a food video. The iPad is now 34%, I left my room and did the workout.

Left the house at 9:30. The sky seems dull, I feel dull. Opening Spotify, I noticed my recent songs are a little bit blue. I scrolled pass 1000 songs to look for Mirror by Kendrick Lamar. I like it, I don't feel dull listening to it and I sing to it in my head.

The bus is coming. I am going to greet the driver but I don't feel much like smiling today. I got in the bus, smile brightly to the driver and said: "Thank you so much". I hope I could be a small happy part of his day.

Should I go to 200C Degree because the coffee was quiet good and there is a staff that I really like, she's very friendly and pretty. Or I should just buy a Nero for convenience and good price then head to the library? 

The library looked really crowded today, maybe everybody is trying to get their work done by the due time in next 3 days. There was a seat available, good! I sat down, opened my Instagram, took a selfie. "Damn, I look good". But I posted yesterday already, my friend told me I always post too much. I took 3 more selfies and posted. Because I looked good on a dull day. Like a miracle.

It is 10 am now. I have 5 hours to work on my blogs before I head to my workplace. I looked at the plan I made and the drafts I put. The post supposed to be published today is about physical wellness. "Oh boy, here we go again".

Most of my friends last saw me a year ago, I was still me, weaker and always look like I was exhausted. But now I am different, I feel good, I feel strong. Of course the appearance change. "Do they judge me and think I was flexing on my appearance changes? They should know health is for the inside out, not the way around" 

I never shared about my opinion or my life online. It is really strange to me. Wait, why were I questioning my actions based on external judgement? It was 10:45 already. I started writing and designing some pictures for the blog. Finished it at 15:45. It was a good one. I liked it.

I left the library and headed to my workplace, felt good and ready to run my ass around until 11pm. I smiled and said hi to my co-workers. They looked adorable, some looked like they wanted to leave already. I started my work.



You make decisions every single second.

Truth is, you make decisions without actually realizing you are doing it. You only rationalize decisions once you think it can affect your future. Then for many small and daily decisions, you are missing them and they are all about yourself. You can listen to your boss and make decisions for your work but you forget to listen to yourself and make decisions for your own wellness.

You can't change the past but you can fuck up your future.

What is decided happened, what is going to come next is unknown, what is your action in presence decide the unknown, such action is affected by your outlook on the world and your understanding in yourself.

Not everybody is decisive and not all decisions are easy. Some go all the way from their instincts but some justify their actions solely based on logics and evidences, some just mix. It is not about which one is the right one, it is about self-responsibility and self-thoughts. I believe decision making should be about making solutions, not about regrets and self-hatred.

As a leap of faith, it is all about your belief in yourself.

The leap of faith is when you jump from a great high where you will see into the abyss of darkness and unknown. Yet contrary to blindingly jumping into uncontrolled drifts, you jump with confidence and self-abundance that whatever outcomes just all mean the same thing - the outcome. Deep in there there might be volcanic holes that burn your feet when you land but you know how to run and you are capable of keeping your head cold. There could also be the land of tulips where you enjoy the spring breeze as you move forward yet still cautious for the stingy bees if they try to attack you.

So will you jump? Or go back to where it started? It's up to you

Vietnamese caption below

Cú nhảy của niềm tin

"Tớ hỏi cậu đã sẵn sàng để nhảy chưa?"

"Và tớ hỏi Sao cơ?"

"Tớ mừng là cậu hỏi, vì cậu có nghĩ trước khi làm"

"Đương nhiên rồi, mình nhảy thôi"

7 rưỡi sáng. Báo thức kêu. Hôm nay mình không phải đi học trên trường và không có một cuộc hẹn nào. Chắc là chỉ có tập thể dục, đọc một chút sách và học bài. Thế thì ngủ tiếp thôi, ngủ sướng hơn.

Mình chợt nhận ra trong vô thức là tối qua mình ngủ sớm hơn mọi hôm, tầm 11 giờ tối. Vậy là đã ngủ được 8 tiếng rồi và thế là đủ, mình cần ngủ đủ chứ sướng thì không thiếu cái để sướng. Mình tắt chuông báo thức và bắt đầu một ngày mới.

Vớ vội chiếc iPad để tìm một bài tập thật hay cho hôm nay. 11% pin. Còn không đủ để bật quá 10 phút. Mình cắm sạc vào và cài đặt thời gian đếm ngược 15 phút. Vậy là đủ và cũng đủ để mình xem một thứ gì đó. Tiktok có vẻ thú vị đấy. Mình bật Youtube lên và xem một video ăn uống. Ipad đã lên 34%, cũng là đủ và mình đi tập.

Rời khỏi nhà lúc 9:30. Trời xám xịt, mình cảm thấy xám xịt theo. Bật Spotify lên, mình nhận ra những bài hát mình thấy gần đây cũng ảm đạm không kém. Kéo qua tầm 1000 bài và chọn Mirror của Kendrick Lamar để khởi động ngày của mình. Hay tuyệt, vừa hay và không xám xịt nữa, mình vừa nghe vừa lẩm nhẩm lyrics trong đầu.

Xe buýt cũng tới và mình sẽ phải chuẩn bị cho anh tài xế xem vé sinh viên của mình, mỗi tội mình vẫn chưa sẵn sàng để tươi cười lắm. Mình bước lên xe, đột nhiên cười suýt rách mồm và nói câu mình vẫn hay nói:"Thank you so much". Chắc là mình sẽ một phần nhỏ nhoi rạng rỡ trong ngày làm việc hôm nay của anh ấy thôi.

Chả biết hôm nay nên ngồi ở 200 độ C để mua cà phê không nhỉ vì nó cũng ngon và có một bạn nhân viên ở đó rất đáng yêu và xinh nữa? Hay là tạt qua Nero mua 1 lượng caffein tương tự với giá rẻ hơn 30k VNĐ và qua thư viện ngồi cho tiện nhỉ?

Thư viện cực kì đông hôm nay, chắc là mọi người đang gấp rút làm bài để nộp vào 3 ngày tới. Có chỗ trống kia rồi, tuyệt! Mình ngồi xuống, giờ mới mở Instagram lên và selfie 1 cái. "Đù má đẹp trai vãi!". Nhưng hôm qua mình vừa đăng một đống rồi, và mấy đứa bạn cũng bảo mình đăng nhiều quá. Chụp thêm 3 cái selfie nữa để ghép 1 khung cho đẹp và mình đăng. Ngày xám xịt mà trông vẫn thật rạng rỡ, tội gì không đăng. 

Thế mà cũng 10 giờ rồi, mình còn 5 tiếng để viết blog trước khi mình đến chỗ làm. Theo lịch plan của mình thì bài hôm đấy mình viết sẽ là về sức khỏe thể chất. "Chà, đau đầu đây".

Lần gần nhất mà phần lớn lũ bạn nhìn thấy mình là cũng từ một năm trước, vẫn là mình thôi, chỉ là khác nhiều so với bây giờ. Hồi ấy nhìn mình lúc nào cũng chết trôi và mệt mỏi. Còn giờ nhiều năng lượng hơn hẳn, vẫn có lúc chết trôi chứ, cuộc sống mà. Và tất nhiên ngoại hình mình thay đổi rất nhiều. "Liệu lũ bạn có nghĩ mình đang khoe mẽ không nhỉ? Chả biết mọi người có hiểu mình viết để nói về cách nhìn nhận sức khỏe từ bên trong chứ không phải về ngoại hình không nhỉ?"

Mình cũng đâu phải là người hay chia sẻ nhiều về quan điểm lên mạng đâu. Dị vãi! Ơ mà từ từ, mình đang viết cái blog này cho mình hay cho mọi người nhỉ? 10 giờ 45 phút rồi, viết thôi. Mình viết xong sau 5 tiếng. Mình thích bài viết ấy.

Mình ra khỏi thư viện và đi ra chỗ làm việc, cảm thấy phấn chấn cho buổi làm việc sắp tới mặc dù tới tận 11 giờ mới xong. Mình cười rõ tươi và chào mọi người ở chỗ làm. Trông mọi người đáng yêu ghê, có mấy người thì trông cũng mệt đấy. Và mình bắt đầu công việc.



Cậu phải đưa ra quyết định nhiều hơn cậu nghĩ.

Sự thật là, có nhiều quyết định cậu cần thực hiện mà bạn vô tình không nhận ra là cậu phải lựa chọn trong những tình huống ấy. Đôi khi cậu chỉ coi nó là một quyết định khi cậu nghĩ nó ảnh hưởng tới tương lai. Chính vì thế những quyết định nhỏ nhắn và thường ngày hay bị lãng quên, đó là những quyết định về chính cậu cho cuộc sống của cậu. Thật dễ để nhận một lệnh từ sếp và phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn trong khi thật dễ dàng để quên đi những ngã rẽ trong hành trình cá nhân để hướng tới sức khỏe toàn diện của bản thân.

Cậu không thể thay đổi quá khứ nhưng cậu hoàn toàn có thể phá hỏng tương lai.

Cái gì đã được quyết định đều đã xảy ra, cái gì tiếp diễn thì vô biên, thứ quyết định sự vô biên đó có thể là gì chính là hành động ở hiện tại, và hành động ở hiện tại bị ảnh hưởng bởi cách nhìn nhận của cậu về thế giới quan cũng như sự suy ngẫm vào nội tâm.

Không phải cũng quyết đoán và không phải quyết định nào cũng dễ dàng. Có người làm mọi thứ theo bản năng, có người chỉ sử dụng tính toán logic và sự thật hiện hữu để đưa ra lựa chọn, có vài người làm cả 2. Và đâu biết được cái nào là sai hay đúng: bộ não hay con tim? Tớ nghĩ nó nên được dựa theo hướng: Sự trách nhiệm bản thân và nội tâm. Việc đưa ra quyết định nên song hành cùng tư duy giải pháp thay vì hối tiếc và thù hận.

Cú nhảy niềm tin, như cái tên, đều là về niềm tin.

Chỉ khi nhảy từ một độ cao đáng kể cậu mới cần thêm nhiều niềm tin đến thế, vì đâu ai biết dưới kia có gì khi tất cả những gì mình thấy đều bí ẩn? Trái lại với những cú nhảy thả trôi khi cậu cho phép bản thân bị cuốn đi bởi mọi cơn lốc, cú nhảy niềm tin chỉ có thể thực hiện được khi cậu hoàn toàn tin vào bản thân rằng, dù dưới kia có là gì thì cậu cũng luôn sẵn sàng để đối mặt. Có thể nó là một hố dung nham sẵn sàng đốt cháy đôi chân cậu nhưng cậu biết chạy và cậu luôn giữ được một cái đầu lạnh. Cũng có thể là một cánh đồng hoa bát ngát để cậu tận hưởng trên chuyến đi nhưng không bao giờ mất cảnh giác trước bầy ong hung dữ ngoài kia sẵn sàng tấn công cậu bất thình lình.

Vậy cậu có sẵn sàng nhảy? Hay quay lại và trở về vạch xuất phát? Nó là quyết định của chính cậu.

Comments

  1. Đọc blog của anh em ngẫm nghĩ nhiều về thế giới.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vì em cũng chính là 1 nguồn cảm hứng cho anh làm những điều đó lmn ạ <3

      Delete
  2. Anh viết nhiều lên nhé.

    ReplyDelete
  3. Viết nhiều nữa để mình đọc bạn ơi :)

    ReplyDelete
  4. Love the writing style especially because it feels in-your-face at times. For every decision taken, there is also one untaken so it's tempting but useless to worry over. You'd be surprised at how often we get in our ways sometimes.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Not taking action is also a decision. It's good to feel open but also to be grounded by reality sometimes, anything can be good thing!

      Delete
  5. This is great ✨

    ReplyDelete
  6. Really good blog, 10/10

    ReplyDelete
  7. 😋 love the content, keep up with it 🍉

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts