The Mount Physical Wellness

 

The Mount Physical Wellness 

(Vietnamese translation below)

We are approaching the Mount Physical Wellness where lies beautiful mountains coated in purely white blossoms. Get off the boat and move your feet.

“But I am not a sporty person”
“So am I. What you think?”

Record your journey, wear your favourite and comfortable outfit and put on some hiking music: Lil Nas X - STAR WALKIN'

Wear something makes you comfortable with moves, and also makes you feel confident 

Our feet walk thousands of miles.

I did not really play sports or do any physical exercises until the age of 23.

It was only when I tripped on an escalator that I realized I was physiccally unhealthy. The fact that for a split moment I could not control my leg muscles causing my falling on the stairs scared me to the core. From that moment, I knew I had to move more, physically.

Being 23, sometimes you might feel you are late at everything from catching up with your peers (peer pressure) to building your own career path. For my own case, it was about sports and working out, I never joined my friends regarding any physical activities. But for me, nothing is ever too late. I'd rather do it a little bit behind than not doing it at all. I joined a fitness class mid 2022 and I am proud to say, my health since then, has been improved drastically ( Thanks to my friend Tu, who dragged me to the class of Mr.T - one of the teachers I have huge respect for, and biggest thanks to myself for always being there for me).

Perhaps, humans are born with feet to conquer all the paths encountered. Wherever I may end up, I feel happy that I am still able to move forward and upward.

The view after a workout. So beautiful.

Our hands climb a thousand rocks.

Those little rocks stay in your way to the top, some may knock you out, some may be challenging enough to make you fail again again, some can be easily overcome. But you will never know unless you climb.

The beauty of human’s ability to conquer just anything was once said by our greatest president Ho Chi Minh

“Our hands make it all

With human’ great strength

Rice can be made from stones”

(Translate by the author) 

We carry responsibilities, we carry our hopes and dreams and we carry some burdens on our back. Have you ever thought of you have overrated it and underestimate the power of your whole upper body? Our chests can guard, our shoulders lift, our abs are the core and our hands give and take.

Perhaps, humans are born with hands not just to give and take, but also to reach out for the better. 

Our bodies and minds are aligned. 

“Didn’t you want to give up at some points?”

Definitely, maybe even now, the thought of giving up sometimes still flashes by my heads. What fears me more is the thought of being unable to run across the city whenever I feel like to. I don’t want to wake up one day mentally happy but physically drained. I want to feel livelier to live in the moment.

But more importantly, I care more about the start. Probably It was not about me not being a sporty person, it was about I have not tried enough. Who knew I would develop such big interest in martial arts out of a fitness class?

What about you? The list of activities will be endless to be written down. But if you are struggling, It is not a bad idea to start from cleaning your house first, or going for a walk around the city.

Small efforts are counted. Quote from my favourite book, as usual.

It has been and always will be a tough journey for me and there will be many more tops for me to reach. But we are halfway to the destination, stay tuned for our reaching the top. I hope you can see my point of view and please let me know yours. We are in this together. 

If you missed why we started, here it is: How did we meet?

VIETNAMESE CAPTION BELOW

Chinh phục Ngọn núi Thể Chất

Chúng ta đang tiến dần đến ngọn núi thể chất, nơi trải dài những rặng cây anh đào trắng muốt. Cũng đã đến lúc tạm biệt chiếc thuyền này và bắt đầu cuộc hành trình đầu tiên rồi.

“Nhưng mà tớ không phải là một người thích vận động”
“Tớ cũng vậy. Cậu nghĩ gì thế?”

Đừng quên ghi lại từng hành trình của cậu, mặc những gì cậu thích và thoải mái và không thể thiếu được là một chút âm nhạc: Lil Nas X - STAR WALKIN'

Hãy mặc những gì cậu thấy tự tin nhất và thoải mái nhất, để dành tâm trí trọn vẹn cho buổi tập thay vì lo lắng về ngoại hình của mình nhé. 

Đôi chân đi vạn dặm xa

Tớ thật sự không vận động thể thao mấy cho đến khi năm 23 tuổi.

Ấy là lúc giây phút tớ bị ngã trên một chiếc thang cuốn và tớ biết được sức khỏe thể chất của mình lúc đó thật sự tệ. Trong một tích tắc khi đôi chân không nghe theo sự chỉ dẫn của bộ não khiến tớ lăn lông lốc trên chiếc thang cuốn ấy, nó thật sự đáng sợ. Kể từ đó, tớ đã được thức tỉnh tớ vẫn còn muốn đi đây đi đó nhiều lắm, tớ không muốn ngồi một chỗ nữa.

Ở cái tuổi 23, khó mà phủ nhận điều đôi lúc chúng ta cảm thấy tụt lại phía sau những người bạn xung quanh, tệ hơn là với chính bản thân mình. Với tớ, đó là sức khỏe thể chất. Tớ từ chối mọi cuộc vui chơi mà yêu cầu vận động vì tớ vẫn luôn bảo mọi người rằng "Tớ không phải là người thích thể thao". Nhưng có lẽ, ở cái tuổi 23 vẫn chưa quá muộn để thức tỉnh. Thực tế là, tuổi tác chỉ đánh một dấu mộc về mặt tuổi thọ, còn chặng đường nhận thức làm gì có tuổi đúng không? Tớ lựa chọn đi chậm hơn một chút, còn hơn là không đi. Đến giữa năm 2022, tớ đã tham gia một phòng tập nhỏ nhắn vỏn vẹn chỉ trên dưới 10 người. Nhưng tớ luôn tự hào rằng nhờ lớp học ấy sức khỏe của tớ tới bây giờ đã được cải thiện rất nhiều ( Gửi lời cảm ơn sâu sắc tới Tú, người đã kéo tớ tới lớp Body Combat của anh T - một trong những người thầy mình luôn khắc sâu nhất trong tim. Và cảm ơn chính bản thân mình, vì đã luôn nỗ lực và động viên chính bản thân mình)

Có lẽ, đôi chân đi vạn dặm để chinh phục mọi cung đường. Cho dù có dừng lại ở đâu, tớ vẫn cảm thấy mãn nguyện vì vẫn có thể luôn tiến lên phía trước.

View ban công nhà tớ sau mỗi buổi tập. Quá đẹp!

Đôi tay leo vạn ngọn núi

Để leo lên đỉnh núi, cậu phải vượt qua vô số sỏi đá. Chúng có thể cứng đầu và khiến cậu muốn tụt lại, nhưng cũng có những gập ghềnh vô cùng nhẹ nhàng, chẳng đáng mấy sức. Nhưng cậu sẽ chẳng biết được khi cậu chỉ đứng ở dưới và nhìn thôi đúng không nào?

Vẻ đẹp của sức mạnh con người, chắc cậu vẫn nhớ, được Bác chúng mình nói rồi đó:

“Bàn tay ta làm nên tất cả,

có sức người sỏi đá cũng thành cơm”

Mỗi chúng ta đều mang nhiều trọng trách trên đôi lưng nhỏ bé, có người mang theo hoài bão và khát vọng, có người mang theo vô vàn nỗi đau. Cậu đã tự bao giờ hỏi bản thân liệu mình có đánh giá quá cao tấm lưng ấy để rồi bỏ quên đi cậu có bờ ngực biết bảo vệ, một bờ vai biết gánh vác, một cơ bụng làm cốt lõi của toàn cơ thể, và một đôi tay biết cho và nhận chưa?

Có lẽ, đôi tay không chỉ để cho và nhận, mà còn để vượt qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống, để chinh phục những ngon núi kia nữa.

Cơ thể và tâm trí ta, luôn được liên kết với nhau

“Cậu không thấy nản trí và muốn bỏ cuộc ư?”

Có chứ, có thể ngay lúc này đây suy nghĩ ấy vẫn đang chạy loanh quanh trong tâm trí tớ. Nhưng điều làm tớ sợ hơn đó chính là việc không được chạy quanh thành phố khi tớ muốn. Tớ không muốn thức dậy cảm thấy thật yêu đời nhưng cơ thể lại trì trệ. Cậu biết đấy, cơ thể và tâm trí liên kết với nhau mà. Tớ muốn sống nhiều hơn ở ngay giây phút này.

Nhưng quan trọng hơn là tớ suy nghĩ nhiều hơn về điểm xuất phát. Có lẽ không phải tớ là người lười vận động, mà là tớ chưa từng tìm kiếm đủ nhiều để nhận ra được niềm yêu thích của mình. Chính tớ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc tớ ngày càng yêu thích võ thuật chỉ qua một lớp thể chất mà.

Còn cậu thì sao? Để mà nói về các hoạt động cậu có thể làm thì vô vàn. Nhưng nếu cậu vẫn còn mông lung, sao không thử đơn giản là đứng dậy dọn dẹp lại căn phòng một chút, hoặc dạo một bước quanh thành phố cậu đang sống, vờ như là một người khách đến thăm? Cậu biết đấy, chưa thử thích thì sao biết yêu?

Một nỗ lực nhỏ nhoi vẫn là một nỗ lực. Vẫn là một cuốn sách mình yêu thích

Chẳng có mấy chặng đường nào cũng dễ ăn với tớ cả, và ồ! Phía trước kia còn là bao đỉnh núi tớ muốn chinh phục tiếp nữa. Đôi khi chỉ cần chú ý một chút tới những khung cảnh mình đi qua và chẳng mấy chốc mình cũng đi được một nửa chặng đường rồi đấy. Mình nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo nhé!

Nếu cậu vô tình không biết sao mình gặp nhau thì đây: Cuộc gặp gỡ định mệnh




Comments

  1. You are doing great Huy! Keep it up!

    ReplyDelete
  2. Very inspiring! Keep it up Huy!

    ReplyDelete
  3. Thử tập thể dục xong yêu luôn!

    ReplyDelete
  4. Mai leo fansipan luôn!

    ReplyDelete
  5. Đỉnk luôn ạ chúc anh sớm chinh phục những “đỉnh” tiếp theo

    ReplyDelete
  6. Khi biết tận hưởng thì khó khăn cũng trở nên hấp dẫn anh nhỉ

    ReplyDelete
  7. Tớ ngưỡng mộ cậu

    ReplyDelete
  8. You inspired me a lot!! Looking forward to the next chapters!!

    ReplyDelete
  9. Self-reflecting after reading urs. Inspiring quá ạ!

    ReplyDelete
  10. 谢谢,给了我很多启发

    ReplyDelete
  11. 당신은 대단합니다. 인생, 사랑, 인간에 대해 어떻게 생각하는지 더 듣고 싶습니다. :D

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts